Trên đường bờ biển đều là những truyền tống trận vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không thu bất kỳ linh thạch nào, thuận tiện cho người tìm vận may ở khắp nơi đến xưởng tái chế rác thải, cũng không hạn chế tự do của bất kỳ ai, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Phía xa, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc lam y, là Mạc Phúc Dương.
Gã cung kính đứng bên cạnh Tiểu Hạc, giọng nói trầm thấp đôn hậu nhắc nhở: "Đại tiểu thư, đến giờ đọc sách rồi."
"Huhu... được rồi, ta biết rồi Phúc bá."